Vệ Uyên đến lúc này mới tường tận, Tế Nhân trong Vu tộc quả thực chẳng khác nào súc vật, có lẽ khác biệt duy nhất là bọn họ thông minh hơn đám súc sinh một chút.
Tế phẩm mà Thiên Ngữ đưa tới đều là Tế Nhân, tuyệt nhiên không có Sinh Nhân. Ngoại hình của Sinh Nhân và Nhân tộc bình thường đã có khác biệt không nhỏ, thêm nữa, Sinh Nhân già yếu thì không còn giá trị, còn Sinh Nhân trẻ tuổi lại giống như gà mái biết đẻ trứng vàng, giá trị vô cùng cao, thường không được đem ra mua bán. Thứ được mua bán trao đổi chỉ có Tế Nhân mà thôi.
Vệ Uyên trầm ngâm chốc lát hỏi: “Vậy những Sinh Nhân này nên xử lý thế nào?”